Ngày xuân tràn đầy - Chương 5
- L'âme
- 13 thg 2, 2022
- 13 phút đọc
Nhà trường đã thay hai huấn luyện viên phụ trách huấn luyện thi đấu, giai đoạn này mọi người chủ yếu là tập trung vào thi đại học, việc thi đấu chỉ là một cách giúp bọn họ có thể ổn định định trạng thái và kiểm tra khuyết điểm của mình, các huấn luyện viên sẽ có nhiệm vụ ở bên cạnh phụ đạo giúp. Sầm Nhiễm ngoại trừ thời gian lên lớp còn lại đều sẽ chạy lên tầng ba để học.
Các phòng học đều tập trung ở một khu vực, cách những nơi khác khá xa nhưng may mắn là dưới tầng một có một cái siêu thị nhỏ, ngày thường còn bán cả cơm hộp. Vì vậy ba bữa cơm của Sầm Nhiễm hầu như đều sẽ mua ở nơi này.
Hầu hết mọi người đều có tâm tư hóng hớt chuyện người khác, có mấy người ngồi bên cạnh cậu muốn hỏi một vài điều về Lạc Thời Tự, nhưng cậu luôn luôn trả lời rằng cậu không thân quen với y lắm. Học sinh ban tự nhiên tâm tư dành cho việc yêu đương còn chưa nở hoa, đối với phương diện này thì kiến thức của mọi người vẫn còn chỗ trống. Lúc ăn cơm , Lạc Thời Tự luôn là vấn đề được các nữ sinh bàn tán nhiều nhất, luôn luôn ôm sự tò mò tại sao y học giỏi như vậy mà vẫn chưa có người yêu.
Người này đi chỗ nào cũng đều là đề tài để bàn tán, có khi không có ở bên cạnh nhưng bên tai lúc nào cũng sẽ bị làm phiền. Sầm Nhiễm ngồi một bên, không nói lời nào, cậu đột nhiên cảm thấy hộp cơm hôm nay thật là khó ăn. Cậu vì tránh Lạc Thời Tự, nghỉ trưa cũng không trở về phòng học. Sau khi giải quyết xong bữa tối, Sầm Nhiễm quay lại lớp học giúp Quan Hướng Lam viết bản báo cáo. Cậu vô thanh vô thức* mà cầm lấy một cái ghế, đứng đối mặt với cái bảng mà viết.
*Vô thanh vô thức: yên lặng
Cậu lấy giẻ lau bảng trước tiên sau đó viết bốn chữ to đùng lên mặt bảng, rồi lại dùng phấn màu vẽ một vài hình ảnh lên. Quan Hướng lam vì muốn cảm ơn cậu nên đã mang bữa sáng của ba ngày tiếp theo đến cho cậu. Tiểu cô nương chăm chú một hồi đem nội dung ở góc trái bên dưới viết xong, vỗ vỗ bụi phấn gọi mọi người lại đây xem.
“Tự ca, giúp tớ một chuyện với.” Quan Hướng Lam cầm tư liệu đưa cho người vừa mới bước vào cửa là Lạc Thời Tự, “Đoạn này là của Nhiễm Nhiễm, cậu tới bên kia viết đi, chữ viết của hai người không giống nhau đâu.”
Lạc Thời Tự nói đã biết, cùng Sầm Nhiễm đứng ở cuối lớp viết bảng. Đột nhiên ở phía trước có một trận ồn ào, lớp trưởng nói: “May về chỗ ngồi nhanh lên, thầy Phó trở về rồi kìa.”
Thầy Phó là phó chủ nhiệm của lớp, khai giảng được một tuần đi bị điều đi công tác. Người này hôm nay trở về còn không về tay không, tươi cười cầm một chiếc dao cạo râu mới mua để kiểm tra vẻ ngoài của mình. Trước khi khai giảng, ban giám hiệu ra thông báo cấm không trang điểm, không sơn móng tay, không uốn và nhuộm tóc để tạo kiểu.
Tuy nhiên thầy Phó là người quản lý việc này lại đi công tác, vì vậy mọi người nhất tời có thể thả lỏng, mang theo tâm lý may mắn rằng thầy vẫn chưa về. Chủ nhiệm lớp cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, để việc này cho phó chủ nhiệm xử lý.
Mặc dù bây giờ mọi người đều nên toàn tâm toàn ý cho việc học, không nên quá chú trọng vẻ bề ngoài. Nhưng mọi người đang trong tuổi dậy thì, tâm hồn thiếu nữ bắt đầu thức tỉnh, tuy nhiên thẩm mỹ của mọi người còn chưa đầy đủ lắm, thỉnh thoảng trong lớp sẽ xuất hiện một vài tạo hình kỳ quái. Chẳng hạn như kiểu đau nửa đầu, giả làm dáng vẻ ni cô, giả làm hình chiến binh đất nung, tóc mái ngắn hai bên và dài ở giữa, giống như làm thí nghiệm sau đó nổ thành hình Lôi Công Điện Mẫu …(mk chém đó chứ mình cũng không hiểu mấy cái tạo hình này)
Sầm Nhiễm nghĩ trong lòng mà dở khóc dở cười, nếu như bị thầy Phó bắt được đang để kiểu tóc không phù hợp, toàn bộ đều sẽ bị cạo trọc tại chỗ ngay. Cậu lấy tay sờ sờ mái tóc của mình, có vẻ như hơi dài.
Cậu quay đầu lại liếc nhìn Lạc thời Tự đang nghiêm túc viết bảng. Lạc Thời Tự nghe mọi người đang ríu rít thì cũng tỏ vẻ sợ hãi nhưng thật ra y cũng chả quan tâm chút nào. Y lớn lên ngũ quan anh tuấn, mũi cao thẳng, kiểu tóc đang để còn giúp lộ ra một ít trán.
Đẹp trai lại ưa nhìn, nhưng dù là đẹp thì không đạt tiêu chuẩn vẫn là vẫn không đạt tiêu chuẩn. Sầm Nhiễm tưởng tượng cảnh Lạc Thời Tự bị ép cạo trọc đầu liền không khỏi có chút buồn cười.
Có một lần một học sinh biết rõ quy định còn phạm phải, kỹ thuật cắt tóc của thầy Phó mỗi năm đều được rèn luyện, lúc trước Quan Hướng Lam đều tìm thầy Phó nhờ thầy cắt tóc mái, vừa nhanh lại còn chỉnh tề.
Thầy Phó ban đầu kiểm tra lớp trọng điểm, ngay lúc mới vào đã chuẩn bị kiểm tra Cố Tầm đầu tiên nhưng khi tiếng chuông vào lớp vang lên cũng không thấy Cố tầm trở về lớp.
“Trò ấy đi đâu vậy?” Thầy Phó nói.
Cả lớp không ai trả lời, Sầm Nhiễm nghĩ Cố Tầm tám phần là do Cố Tầm đã biết tin từ trước nên đã trốn vào WC để tị nạn rồi.
Thấy mọi người như vậy, thầy Phó bắt đầu kiểm tra những người khác, hơn nữa còn nói chuyện phiếm với mọi người. Ông vừa mới trở về đã thấy mấy đứa này để tóc quá dài, không giống phong thái tinh thần của học sinh cấp ba chút nào.
“Sầm Nhiễm, đang viết bản sao?” Thầy Phó hỏi, “Bên cạnh chính là Lạc Thời Tự?”
Sầm Nhiễm không dám động, cậu xem như là một trong những người để tóc không hợp lệ. Lúc này, Lạc Thời Tự đột nhiên quay đầu lại nói: “Thầy Phó, hai đứa em còn chưa có viết xong đâu ạ.”
“Bạn học, tóc em có phải quá dài rồi không? Lại gần đây cho thầy nhìn kỹ xem.” Thầy Phó nói.
Sầm Nhiễm hít sâu một hơi, việc Thầy Phó có thực hiện đúng theo luật hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của ông nữa. Tóc của Lạc Thời Tự đúng là quá dài rồi, khẳng định là sẽ bị cắt.
“Báo cáo thầy Phó, em vào muộn.” Đúng lúc này Cố Tầm ở phía trước hô to một tiếng.
Có Cố Tầm làm bia đỡ thì mọi chuyện đề không có vấn đề gì. Thầy Phó bắt cậu ta đứng ở cửa, sắc mặt Cố Tầm không còn sự cợt nhả của lúc trước mà thay vào đó là âm u đứng một chỗ không nói chuyện.
Thừa dịp thầy Phó còn đang giáo dục người khác, Dương Duyệt đưa cho Sầm Nhiễm một cây kéo, cậu cầm lấy, vội vàng cong lưng qua loa cắt vài đường trên mái tóc của mình.
Cậu vội vã ứng phó với thầy Phó nhưng lạ sợ sẽ tự cắt tóc mình thành quả đầu chó gặm nên xuống tay vẫn có chút do dự. Lạc Thời Tự nghiêng người hỏi một bạn học ngồi hàng cuối xem có gương không, y muốn mượn, sau đó giơ gương lên cho Sầm Nhiễm nhìn.
Sầm Nhiễm khoa tay múa chân vài đường, cắt tóc mái đến tầm giữa lông mày thì dừng lại.
Cậu cắt xong ngẩng lên nhìn Lạc Thời Tự, nhẹ nhàng thở ra rồi nói cảm ơn với y. Lúc nhìn thấy nụ cười của Lạc Thời Tự, cậu mới ý thức được cậu còn chưa định cùng tiểu gia hỏa này làm hòa đâu.
Năm đó y cùng cậu giận dỗi nhau, còn không hiểu tại sao lại mặt lạnh với cậu. Hơn nữa lại nói năm đó lúc y đi còn không thèm nói một tiếng mà tự mình lặng lẽ rời khỏi thành phố này, cũng cắt đứt mọi liên lạc. Sầm Nhiễm vì điều này mà đã không thể thoát ra khỏi cái bóng trong một thời gian dài, người bạn thân nhất của mình đột nhiên biến mất khỏi thế giới của mình, đến cái bóng cũng không tìm được, cái loại cảm giác này rất là đáng sợ.
Sầm Nhiễm còn nhớ lý do hai người cãi nhau rất ấu trĩ, cậu đối với việc Lạc Thời Tự có nhiều mối quan hệ mới cảm thấy rất lo lắng. Bên cạnh cậu người bạn tốt nhất, quan trọng nhất chỉ có mình y, nhưng cậu đối với Lạc Thời Tự lại chẳng phải duy nhất. Rất nhiều lần cậu muốn cùng Lạc Thời Tự nói chuyện nhưng y lúc nào cũng có một đống người vây quanh, căn bản là không thể mở miệng nói được.
Không hiểu khi đó rốt cuộc là làm sao, một việc cỏn con như vậy dần dần tích tụ lại lên men rồi biến chất. Sầm Nhiễm không muốn lúc tan học ngồi ở đằng sau xe Lạc Thời Tự mà Lạc Thời Tự cũng sinh hờn dỗi, khác thường đến mức làm Sầm Nhiễm có chút sợ hãi.
Mặt trời lặn đem bầu trời nhuộm thành màu đỏ, nhưng Lạc Thời lại nói trời tối đen như mực, hai người nói mấy câu cuối cùng lại tan rã trong bầu không khí không vui vẻ gì. Ngày hôm sau đối phương không đi học, Sầm Nhiễm trong lòng vừa bốc hỏa lạ vừa ủy khuất, tan học liền chạy một mạch đi tìm Lạc Thời Tự nhưng căn nhà đối diện đã sớm trống không.
*
Khoảng cách giữa hai người bây giờ rất gần nhau, Sầm Nhiễm vội vàng quay đầu đi, làm bộ như đang chỉnh sửa lại mái tóc còn Lạc Thời Tự thì đem gương trả lại cho bạn học kia.
“Có việc? Có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc thi đại học nữa sao?” Thầy Phó tức giận nói.
Cố Tầm trầm mặc, thầy Phó suy tay ý bảo cậu ta trở về chỗ ngồi của mình. Lúc nãy Sầm Nhiễm hơi thất thần nên cũng chưa nghe được cuộc đối thoại của thầy Phó và Cố Tầm.
Cậu phát hiện trong lớp hôm nay có chỗ nào không đúng lắm nhưng không biết lạ ở chỗ nào.
Lớp trưởng lớp huấn luyện quay trở về tìm Sầm Nhiễm, cậu ngốc ngốc quay trở lại phòng học, đợi tự học buổi tối sẽ đến thu dọn sách vở.
Phong cách đầu phi cơ(?) của Cố tầm đã bị sửa giống như một cái sân bay bóng loáng, cậu ta phát ngốc mà mở quyển “Chuyện xưa” ra. Thời điểm đi qua bàn Cố Tầm, Dương Diê vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Đã nghĩ kỹ pháp hiệu* của cậu chưa thế?”
*Pháp hiệu: tại vừa bị cạo đầu nên giống đi tu á.
Cố Tầm nói: “Gọi đến chết cũng phải yêu.”
“Thật là tớ thật sự không có trí nhớ tốt.”
Sầm Nhiễm hỏi Cố Tầm bị cái gì kích thích sao nhưng Cố Tầm không chịu nói, bộ dáng thì như vừa khám phá hồng trần về. Cậu lại đi hỏi Quan Hướng Lam, Quan Hướng Lam dịch ghế tới gần bàn học nói: “Gọi một tiếng ba ba đi thì tớ sẽ nói cho cậu.”
Cậu sửa sang lại bàn học, sau đó lại đụng phải Lạc Thời Tự, y ôm cánh tay nhàn nhạt mà tự vào tường nói: “Gọi tớ một tiếng ca ca đi rồi tớ nói cậu biết.”
Sầm Nhiễm đeo cặp sách lên định đi nhưng Lạc Thời Tự lại đứng chặn đường của cậu. Lúc này trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ, Lạc Thời Tự kéo ống tay áo Sầm Nhiễm, nhéo nhéo cánh tay cậu nói: “Ca ca sa rồi, xin lỗi mà, bảo bối.”
Sần trường cũng đã sáng đèn, nhìn qua trông rất cô đơn. Sầm Nhiễm hờ hững nói: “Sai chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng sai.” Lạc Thời Tự nói.
Sầm Nhiễm lắc lắc cánh tay, đem khoảng cách giữa hai người nói rộng ra nói: “Cậu biết là được.”
“Cặp sách của cậu trông có vẻ rất nặng đó, tớ cầm giúp cậu nhé.” Lạc Thời Tự đoạt lấy cặp sách của Sầm Nhiễm, cởi cặp sách của mình ra tùy ý cầm trên tay.
Sầm Nhiễm muốn lấy lại cặp sách của mình nhưng chiều cao của cậu còn kém người ta một đoạn. Cậu không giành được cặp sách dứt khoát không thèm lấy lại nữa.
“Cậu không muốn lấy lại à?” Lạc Thời Tự ở phía sau hỏi.
“Không muốn.” Sầm Nhiễm nói.
Cậu vừa nói như vậy, Lạc Thời Tự cư nhiên cũng không đưa trả cậu cặp sách. Cậu trở về phòng ngủ định bình tĩnh lại rồi sẽ tìm Lạc Thời Tự đòi lại
Trên hành lang gặp phải vài người, Sầm Nhiễm mặt không biểu cảm mà cùng họ lướt qua nhưng cậu lại bị gọi lại, có người nói: “Gọi Cố Tầm lớp mày ra đây.”
Sầm Nhiễm không quay đầu lại mà tiếp tục đ về phía trước lại bị người nọ kéo lại. Cậu không biết mấy người này học lớp nào, lạnh giọng nói: “Có việc?”
“Bảo mày gọi thì gọi đi.” Người nọ không kiên nhẫn nói.
Sầm Nhiễm nhếch môi tràn đầy mỉa mai, liếc mắt nhìn người nọ một cái rồi rời đi.
Nếu thật sự muốn đánh nhau cậu cũng sẽ không chọn nơi này mà động thủ, nhưng người này cùng lắm chỉ có vài thủ đoạn dọa người, nhưng đáng tiếc Sầm Nhiễm lại không phải là người sẽ sợ bộ dáng này của chúng.
“Thả tay ra.” Sầm Nhiễm nói.
Ngữ khí bây giờ của cậu thật sự có thể làm người khác kinh sợ, so với phong cách trầm lặng an tĩnh ngày xưa thì hoàn toàn khác biệt, giống như vừa sinh ra đã có phong thái của một người đứng đầu. Những lời lúc trước hoàn toàn không dọa đến cậu mà ngược lại có vài người nghe cậu nói xong ngược lại còn bị nghẹn giọng, không tự chủ được mà buông lỏng lực tay.
Bọn họ thường thấy Cố Tầm và Sầm Nhiễm đi cùng nhau, thấy cậu là người không thích nói chuyện, vẫn còn là học sinh ngoan trong mắt thầy cô, cậu lại còn thường hay đi tới phòng tự học, nhìn qua thậm chí còn có chút tự bế nên bọn họ tưởng cậu là một người dễ bắt nạt, tùy tiện đe dọa một cái là có thể gọi được Cố Tầm, thậm chí còn có thể thuận tiện tạo một chút áp lực cho Cố Tầm. Bọn họ không nghĩ tới thế mà lạ bị đè ép bởi một thân khí thế của cậu.
Mẹ nó cái người này có địa vị gì vậy? Nói chuyện khí thế như vậy?
Tên cầm đầu nhất thời không có phản ứng, Sầm Nhiễm vỗ vỗ phần áo bị nhăn lại do vừa bị nắm, cũng không thèm quay đầu lại nhìn mà đi thẳng vào phòng ngủ của Cố Tầm. Đây thật sự không phải nơi thích hợp để gây chuyện, bọn họ cũng chỉ là muốn hẹn Cố Tầm đi đánh nhau, cũng không muốn liên lụy quá nhiều người.
“sầm Nhiễm làm sao mà giống như vừa ăn *** vậy, mày đã nói chuyện với nó chưa?”
“Không, nó cứ như vậy, giống như không đặt ai vào trong mắt, chắc bản thân với bạn cùng lớp quan hệ cũng không tốt.”
Bọn họ sợ Sầm Nhiễm sẽ nói chuyện này với giáo viên, nhưng Sầm Nhiễm đâu phải người nhàm chán như vậy, cậu vừa bước vào cửa đã nhíu mày nói: “Mấy ngày nay có việc gì vậy? Cố Tầm cậu gặp chuyện gì sao, có người muốn tìm cậu đánh nhau đấy.”
Cố Tầm thờ ơ nói: “Tối nay có người nói muốn tới tìm tớ, tớ chờ tới bây giờ vẫn chưa nhận được chiến thư, lúc nhát gan, chẳng lẽ bận làm bài tập sao?”
Sầm Nhiễm tìm được cặp sách của mình được Lạc thời Tự đặt ở trong ngăn kéo của bàn học, trong đó còn có vài cuốn sách, cậu lạt sem thì phát hiện đều là bài tập Tiếng Anh đã hoàn thành, còn có vào tờ nháp của môn toán.
“Lúc nãy ở ngoài cửa tớ bị một đám người gọi lạ, nhưng nói được vài câu đã bị tớ đuổi đi rồi.” Sầm Nhiễm nói, “Sao cậu lại chọc tới mấy bọn này?”
Cậu nhị xuống chưa nói Cố Tầm là đồ ngốc. Nghe thấy Cố Tầm nói, Dương Siêu phun kem đánh răng trong mồm ra, nói: “Họa thủy, đều là họa thủy, là do cậu hái hoa ngắt cỏ khắp nơi.”
“Hôm bị tịch thu điện thoại, Dương Duyệt còn đang cùng tớ nói chuyện phiếm thế nên cũng bị thu điện thọai, việc này vốn dĩ đã rất xui xẻo, mọi người còn cười Dương Duyệt. Sau đó tớ bị bạn gái….phi bạn gái cũ biết chuyện, hỏi tớ tại sao lại cùng Dương Duyệt nói chuyện phiếm. Tớ giải thích nửa ngày trời rằng đó là bạn bè bình thường thế mà cô ấy sống chết không tin.”
Cố Tầm khoa tay múa chân vài cái với Sầm Nhiễm, nói: “Giải thích với cô ấy ít nhất năm lần rồi, còn cho cô ấy xem cả lịch sử trò chuyện nữa. Vậy mà xem xong cô ấy lại đổi trắng thay đen hùa với rất nhiều người nói tớ ngoại tình. Nói tớ như vậy thì cũng không có chuyện gì, nhưng cô ấy cùng bạn bè của mình còn mắng dương Duyệt là tiểu tam.
“Sau đó thì sao?” Huyệt thái dương Sầm Nhiễm nháy vài cái.
Cố Tầm nói: “Không có, tớ còn định tát cô ấy trước lớp.”
Lạc Thời Tự tắm xong đi ra ngoài, tóc vừa mới gội tản ra mùi hương bạc hà, tóc vẫn còn chảy nước, y một tay xoa xoa tóc, một tay cầm chai Coca lên uống.
Mà Sầm Nhiễm đang ngồi trên bàn Cố Tầm, mở cặp sách của mình ra, muốn vừa xem đề bừa nghe Cố Tầm tự tìm đường chết. Nhưng mở cặp sách ra lại phát hiện một tờ giấy để ở bên trong, trên tờ giấy vẽ một hình người đang tươi cười như thái dương. Sầm Nhiễm giễu cợt nghĩ đây đúng là cách ấu trĩ để dỗ dành người khác, cậu còn nghe được Lạc Thời Tự thấp giọng cười một cái, giống như bọt khí trong đồ uống có ga bay lên rồi lại nổ tung.
“Vừa đúng lúc hôm nay diễn ra phần bốc thăm thứ tự của cuộc thi bóng rổ. Tay của Quan Hướng Lam đúng là đen dã man, bốc đúng lớp 7, thù mới thù cũ cùng nhau giải quyết luôn vào thứ sáu.” Dương Siêu nói.
Sầm Nhiễm nhíu mày, cậu thò tay vào trong cặp, cẩn thận mở ra một tờ giấy, bên trên có ba từ rồng bay phượng múa: Thư xin lỗi.
*Kiểu Lôi Công Điện mẫu thì chắc là như này:)))

コメント