top of page

Ngày xuân tràn đầy - Chương 4

  • Ảnh của tác giả: L'âme
    L'âme
  • 29 thg 1, 2022
  • 11 phút đọc

Đã cập nhật: 13 thg 2, 2022

Trước giờ tự học buổi tối, Lạc Thời Tự sẽ cùng một vài bạn học chơi bóng, bất quá y cũng chơi không quá nghiêm túc, chỉ tùy ý ném vài quả vào rổ.

Mà Sầm Nhiễm đứng nhìn y ở trong phòng học thậm chí còn không ra khỏi phòng học được mấy lần, ngoại trừ ngồi yên tại chỗ làm bài tập và đọc sách thì thỉnh thoảng cậu sẽ ra ngoài hít thở một lúc rồi lại nhanh chóng trở về lớp. Năm ngoái, cậu có ra sân thay cho một bạn học, thế nhưng biểu hiện của cậu còn tốt hơn người trước đó.

Không ai biết rằng cậu chơi bóng thật sự rất tốt, tuy rằng toàn bộ quá trình nhìn Sầm Nhiễm có vẻ vội vàng trở về làm bài tập của mình, nhưng tiếng gào thét bên ngoài đều có thể làm dậy sóng.

Lớp trọng điểm được giáo viên quản rất nghiêm ngặt, so sánh mà nói, so với việc rèn luyện thể dục của bọn họ đều rất lơ là, nhiều nhất chỉ là chơi bóng rổ có một ít thủ đoạn, hoàn toàn không đấu lại đối thủ. Lần đó, mọi sự chú ý đều dồn về phá Sầm Nhiễm, cũng chẳng ai thèm để ý cách biệt về điểm số.

Ở trong lớp, Sầm Nhiễm không chỉ kéo điểm trung bình của lớp đi lên mà còn kéo luôn cả giá trị nhan sắc. Trong trường học, các nam sinh nếu mặc đồng phục gọn gàng thì sẽ không xấu, tuy nhiên so với cậu có ngũ quan tính xảo thì vẫn không khỏi khiến người khác có cảm giác chênh lệch.

Phần lớn mọi người đều có gu thẩm mỹ như vậy, thích con trai phong độ, diện mạo xinh đẹp, đẹp này cũng không phải từ ngữ theo hướng nữ tính mà là người đó từ mặt mày đến đầu ngón chân tự hồ đều phát ra ánh sáng nhạt nhạt.

Còn có Lạc Thời Tự, giống như ánh mặt trời vậy nhưng lạ không làm người khác cảm thấy y ồn ào hay tự tiện, thời gian ngắn mà lại có thể hòa nhập vào tập thể, lạ còn rất dễ khiến người khác có cảm giác an toàn.

Hơn nữa, việc một anh chàng đẹp trai chơi bóng rổ nhưng lạ chơi xấu rồi thua cuộc thì có mất mặt không?

Không, chỉ là sai lầm thôi.

Đến lúc đó mọi người sẽ để ý tới điểm số của trận đấu ư?

Không, họ chỉ đến xem mặt thôi.

Vấn đề đã được giải quyết, ủy viên Quan Hướng Lam còn bắt bọn họ viết giấy cam đoan. Ba cô nàng là luật sư vì vậy cô làm y như thật, còn bảo mọi người phải ấn dấu vân tay lên trên.

Cố tầm nhìn giấy cam đoan, phía cuối còn có hai dấu tay màu đỏ nói: “Cái này nhìn như thế nào cũng giống…”

“Đúng vậy, “tờ khai đăng ký kết hôn” cũng yêu cầu ấn dấu vân tay.” Quan Hướng Lam nói.

Sầm Nhiễm và Lạc Thời Tự đang giải quyết qua loa bữa tối bằng mì gói, nước nóng từ máy lọc nước không đủ, Sầm Nhiễm mới đổ được một nửa, đèn đã chuyển sang trạng thái đun nóng.

Nước súp vẫn chưa đủ nóng, vì vậy cậu đóng nắp bình nước nóng vào, để nó tự nóng lại.

Hiện tại trong lớp có mấy học sinh đang làm bài tập, mùi mì gói bốc lên hương thơm là mọi người không chịu nổi vì vậy liền chạy xuống dưới căng tin mua cơm tối. Lạc Thời Tự thấy sợi mì của mình đã mềm, muốn đổi phần của mình cho Sầm Nhiễm, Sầm Nhiễm nói: “Cậu thích ăn mì chưa chín à?”

Lac Thời Tự đổi vị trí ngồi tới bàn của nữ sinh đằng trước Sầm Nhiễm, cầm lấy tô mì của cậu nói: “Tớ không muốn cậu ăn đồ chưa chín kỹ.”

Sầm Nhiễm nghe xong hít một hơi, nói: “Không cần.”

Nhưng mà Lạc Thời Tự đã ăn mất rồi, còn vô tội mà ngẩng đầu lên nhìn Sầm Nhiễm thử thăm dò hỏi: “Vậy hay là đổi lại?”

Ăn cũng đã ăn rồi, ai còn muốn đổi về nữa. Sầm Nhiễm bắt đầu ăn hộp mì nóng hổi, không nói chuyện với Lạc Thời Tự nữa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lạc Thời Tự thu chân dài lại, quay trở về chỗ ngồi của mình. Ủy viên học tập của lớp mang đến cho cả lớp một thông báo mới rằng các trường top đầu đã thỏa thuận rằng sẽ

Ủy viên cũng là người có vận may rất tốt trong các kỳ thi, ngày bình thường nếu có câu hỏi nào không biết thì đều sẽ hỏi Sầm Nhiễm, mỗi lần thi xong đều so điểm với Sầm Nhiễm. Ủy viên cũng chuẩn bị nấu hộp mì, nhìn thấy hộp mì bò kho của Sầm Nhiễm nói: “Ơ, tớ nhìn lầm rồi à? Không phải cậu mua mì tôm cá tươi à?”

Sầm Nhiễm nghiêm trang nói: “Cậu nhìn nhầm rồi.”

Lúc ăn mì, cậu còn gắp hết tất cả hành ra, ghét bỏ mà để chúng ra một tờ giấy. Thấy vậy , Lạc Thời Tự đột nhiên nhớ tới những dòng chữ mà Sầm Nhiễm viết: đoan chính tinh tế, ngay ngắn thẳng hàng.Chữ viết cũng giống như người, sự cần thận của Sầm Nhiễm đã đạt tới một loại cảnh giới, ngay cả củ hành(?) cũng được sắp xếp gọn gàng.

Có những học sinh cố gắng đến mức không muốn đến nhà ăn để ăn, và tự nhiên cũng có những người thích ồn ào, không thể kìm lòng được, dù phong cách học tập nghiêm khắc đến đâu, cũng có những người không kiểm soát được. Cố Tầm trong miệng ngậm một que kem quay trở lại lớp, ngồi ở hàng ghế phía sau cửa sổ mà quan sát bên ngoài. Vẫn còn những bạn học vẫn đang ung dung và tao nhã đi dạo trên sân thể dục, và thảo luận với một vài bạn cùng lớp về việc ai đã hẹn hò với ai cùng có ai hẹn ai đi đánh nhau.

Có thể học trong lớp trọng điểm thì đương nhiên là thành tích của mọi người đều không kém, tuy nhiên ở lớp bình thường, bài kiểm tra 20 điểm có thể là số điểm mà chỉ những học sinh giỏi nhất mới có được.

Cố Tầm ỷ vào việc mình thông minh mà có thể nhẹ nhàng vào được lớp này, đối với việc thi đại học cũng không có yêu cầu quá cao. Lúc đầu, hắn còn cứ muốn vào lớp bình thường, mấy lớp này mặc dù điểm có hơi chút rời rạc, nhưng tổng thể vẫn là không đến mức bị áp lực đè nén đến mức khó thở. Chủ nhiệm lớp phải tận tình khuyên bảo hắn đừng từ bỏ bản thân vì vậy đành phải nhịn đau mà học ở lớp trọng điểm, nơi mà nhiều người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán cũng không vào được.

Lưỡi của Cố Tầm xanh lè vì ăn kem, hắn trở lại chỗ ngồi, lắc lắc que kem trước mặt Sầm Nhiễm, Sầm Nhiễm đẩy tay hắn ra, nhưng vẫn có vài giọt nước rơi xuống quyển vở của cậu, vì vậy cậu liền trừng mắt với Cố Tầm.

Giao tiếp giữa các học sinh cấp 3 với nhau đều là xưng huynh gọi đệ, nhưng mọi người đều biết Sầm Nhiễm tính tình lạnh lùng cho nên vẫn có chừng mực, chỉ có mỗi Cố Tầm là có thể làm như vậy với cậu.

Thật ra đây chỉ là phần bên ngoài của tàng băng thôi, Sầm Nhiễm đương nhiên cũng có một mặt mềm mại yếu ớt, chẳng qua là trầm ở đáy nước nên có rất ít người biết.. Cậu cũng đã từng quàng một chiếc khăn màu đỏ rồi chạy cho đến khi kiệt sức, sau đó không kìm được mà chôn mặt trong chiếc khăn rồi khóc to.

Nửa cuối giờ tự học buổi tối Sầm Nhiễm chịu trách nhiệm trực ban kỷ luật, mọi người đều đang chăm chú làm làm tập, Sầm Nhiễm nhìn Lạc Thời Tự tay chống đầu, tay còn lại thì xoay bút, cây bút màu đen chuyển động quanh các ngón tay của y vài lần sau đó đột nhiên dừng lại, viết xuống một vài công thức cho bài tập về nhà.

Bên ngoài cửa sổ có một vài nữ sinh đứng đó hồi lâu, thấy y dừng lại rồi mới rời đi, sau đó ghé tai vào nhau không biết đang thảo luận cái gì.

Gây rối kỷ luật…. Sầm Nhiễm thầm nghĩ như vậy, Lạc Thời Tự không biết cậu đang nghĩ gì liền tự nhận lỗi của mình.

Quản lý ký túc xá mỗi ngày đều sẽ tuần tra đến 11h30, buổi sáng đúng 6h lại xuất hiện gọi tất cả mọi người rời giường, chuyên nghiệp đến cảm động, người nào mà bị tịch thu đồ gì không chỉ cảm thấy khổ sở cùng chột dạ mà còn rất áy náy.

Mọi người hầu như mang điện thoại cũng không thể nào chơi game, đa số đều sẽ dùng nó vào việc tra và ghi nhớ từ mới, nhưng Cố Tầm lại không phải một trong số đó. Đầu năm hắn đã bị tịch thu cái điện thoại đầu tiên, nếu học kỳ 1 bị tịch thu còn không có đầu cơ trục lợi, thì vẫn còn tận hơi 20 cái có thể sử dụng.

Lúc bị thu điện thoại, hắn còn không kịp tắt màn hình điện thoại đã bị giám thị lấy đi, trên màn hình vẫn còn hiển thị khung chat với Dương Duyệt, vì vậy liền lập tức liên hệ với ký túc xá nữ bên kia đi tịch thu.

Lúc Sầm Nhiễm đi gặp cho lớp trưởng về nghe thấy Cố Tầm đang bán thảm. Hắn nói ước gì mình có thể ngủ ở dưới đất trong phòng học luôn, đỡ phải tốn thời gian đi lại giữa ký túc xá và phòng học.

““Này, ký túc xá nữ gần tòa nhà dạy học hơn. Có muốn ngủ ở đó không.” Có người đánh hắn một cái.

Lớp trưởng, Cố Tầm, Lạc Thời Tự, Dương Siêu cùng với người vừa đánh Cố Tầm đều ở cùng một ký túc xá. Sau khi Sầm Nhiễm trở về lớp, thầy chủ nhiệm cũng không phê bình Cố Tầm quá nhiều, chỉ để lại một không gian yên tĩnh để cho Sầm Nhiễm giảng bài.

“Ai ya, tớ không muốn làm bài kiểm tra nữa, trước đây cũng có rất nhiều người đầu hàng rồi.” Lớp trưởng nói, “Trừ khi là đạt được huy chương vàng, bằng không thì cũng vô dụng.”

Cậu ta oán giận xong lại nhớ tới tình huống của Sầm Nhiễm, Sầm Nhiễm không để ý nói: “Nếu đã có cơ hội vậy thì thử xem.”

“Đúng vậy, ít ra vẫn còn cơ hội nếu thử, cậu có nhắm mắt vẫn làm được mấy đề kia, yên tâm.” Lớp trưởng nói.

Sầm Nhiễm gật gật đầu, Lạc Thời Tự đi phía sau cậu, cậu còn tưởng là y muốn an ủi mình, không nghĩ tới Lạc Thời Tự lại lấy ra một hộp bánh ở quầy bánh ngọt của nhà ăn, nói: “Cón thích ăn cái này không?”

Cái bánh này không dễ mua, phải xếp hàng rất lâu nên dù Sầm Nhiễm có thích ăn cũng sẽ chịu đựng mà đi đường vòng. Nhìn thấy chiếc bánh màu đỏ, Sầm Nhiễm ngây ngốc đáp.

“Cho cậu ăn đó.” Lạc Thời Tự nói.

***

Ngày hôm sau, Sầm Nhiễm rũ mắt đi mua đồ ăn sáng, bất ngờ là những người xung quanh vốn dĩ đang buồn ngủ lại tràn đầy năng lượng, các nữ sinh bên cạnh cũng không để ý đến cậu đang ăn cháo bên cạnh, vẫn đang trò chuyện đến khí thế ngất trời.

“Thế mà lại bị tấn công như vậy sao?” Nữ sinh nói.

“Đừng nói nữa, một đám không dám hành động thiếu suy nghĩ sợ người ta sẽ nghĩ mình quá tùy tiện, bây giờ mới được một tuần, như vậy thì cũng quá nhanh rồi.” Một nữ sinh khác nói.

“Tớ nhìn thấy cậu ấy xếp hàng mua bánh kem, vì vậy liền đi phía sau cậu ấy, không nghĩ tới cậu ấy lại xin dì bán hàng một cái túi, hóa ra là muốn đưa cho người khác.”

“Không phải là có người truyền tin rồi sao? Hôm qua tớ đã đi hỏi rất nhiều người, còn hỏi mấy người lớn lên đẹp trai rồi, họ đều nói rằng chưa từng nói chuyện với cậu ấy.”

“Này thì có nghĩa gì? Nghĩa cậu cậu ấy cũng là người bình thường, có bạn gái cũng không phải chuyện gì lạ cả… Thảm nhất không phải là giáo thảo có bạn gái msf thảm nhất đó là bạn gái đó lớn lên còn không đẹp bằng cậu ấy.”

“Trách không được cậu ấy và Sầm Nhiễm không chơi với nhau,ánh mắt Sầm Nhiễm cao như vậy, nhìn ai cũng chướng mắt, hoàn toàn là hai loại người khác nhau.”

“A, rốt cuộc là ai vậy?”

Sầm Nhiễm ăn cháo xong, yên lặng rời đi. Việc Lạc Thời Tự mua bánh kem mới để qua một đêm mà sáng hôm sau đã có người đồn y có bạn gái. Các bạn học trong lớp trọng điểm không sai biệt lắm đều đã biết việc này, hỏi Lạc Thời Tự xem hôm qua đã mua bánh kem cho ai.

“Bí mật.” Lạc Thời Tự đè thấp âm thanh nói.

“Tối hôm qua? Tối qua tớ thấy cậu ấy mua bánh kem về đặt trên bàn, sau đó Sầm Nhiễm giảng đề cho mọi người, cuối cùng thì Sầm Nhiễm rời khỏi lớp thì cậu ấy cũng đi theo.” Dương Siêu nói.

“Trời đất! Không phải đâu!” Cố Tầm đập bàn nói với Lạc Thời Tự: “Cậu về ký túc xá rồi chợ quản lý đi kiểm tra xong rồi trộm chạy sang ký túc xá nữ đúng không? Để làm gì vậy?”

“Để làm gì vậy hả?” Dương Siêu phụ họa thêm.

“Khẳng định là cô ấy cho cậu leo cây, cậu vốn dĩ không biết cô ấy có tới hay không, vì vậy mới trở về phòng ngủ chờ đợi câu trả lời chính xác.” Cố Tầm búng tay một cái, phá án luôn.

Sầm Nhiễm vì cái búng tay của Cố Tầm kia vốn đang hơi khẩn trương vậy mà hiện tại chỉ biết cạn lời, cúi đầu chuẩn bị cho bài tập về nhà.

Dương Siêu thế mà còn tán thưởng nói: “Cậu nói thế mà nghe cũng có điểm đúng.”

Lạc Thời Tự giao bài tập toán cho Sầm Nhiễm, Cố Tầm đi qua đập vào vai y, bộ dạng như người từng trải nói: “Cậu không thể cứ luôn chủ động mã như vậy được, đầu tiên cậu chỉ cần hơi quan tâm người khác, sau đó chờ đợi, người ta không thấy cậu tới tìm nữa thể nào cũng sẽ gấp gáp đi tìm cậu.”

Sầm Nhiễm đỡ đầu âm thầm trợn trắng mắt, nghe bọn họ nói càng ngày càng phóng đại, Lạc Thời Tự giơ quyển vở giữa không trung sau đó lại thu về, suy tư nói: “Cậu nói cũng đúng.”

“Cậu không giao bài tập à?” Sầm Nhiễm hỏi.

Lạc Thời Tự nói y cùng lớp trưởng có vài vấn đề chưa nghĩ ra, không trả lời Sầm Nhiễm. Việc này bị trì hoãn đến lúc giờ tự học sớm sắp bắt đầu, Sầm Nhiễm tính toán dứt khoát không thu bài tập về nhà của y nữa, nhưng đi tới cửa liền dừng lại.

Cậu nghĩ nếu không nộp bài thầy Lương chắc chắn sẽ làm Lạc Thời Tự phải chịu khổ, chép mỗi cá công thức vào còn tốt, thầy Lương thích nhất là phạt những người không nộp bài tập đứng ngoài cửa.

Trời bên ngoài bây giờ rất nóng, lại phải đứng ngoài tận 40 phút, Lạc Thời Tự vốn dĩ đã đẹp trai, né đứng ngoài cửa thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới nhìn y, đến lúc đó lớp trọng điểm so với cái sở thú thì chả có gì khác nhau, cuối cùng lại dấy lên một đề tài mới.

“Bài tập về nhà.” Sầm Nhiễm nghiến răng nghiến lợi đi thúc dục Lạc Thời Tự.

Lạc Thời Tự vẫn còn đang thảo luận vấn đề theo đuổi đối tượng với mấy người kia, Lạc Thời Tự có người yêu hay đối tượng chưa chả nhẽ cậu lại không biết, dù sao trong cái đám đang nói kia ngoại trừ Cố Tầm thì đều là cẩu độc thân gần 18 năm rồi.

“Không đến thì thật là xấu hổ, quá mất mặt, thà cứ mơ hồ còn hơn chọc thủng lớp giấy mỏng này.”

“Ai không cầm lòng được thì người đó thua.”

“Đúng đúng đúng, chính là nó. Nếu người ta không đến thì có thể làm gì? Đương nhiên là tiếp tục chờ đợi rồi.”

“Không, này không phải “ Lạc Thời Tự nhàn nhạt mà nói, đồng thời cũng đưa bài tập cho Sầm Nhiễm.

Mấy người bên cạnh đều đang nói “Vận khí của cậu thật tốt” “may là tối hôm qua đưa cho người ta bánh kem”, người ngoài cuộc thì đang đoán hăng say, còn người trong cuộc thì thấy ánh mắt của Lạc Thời Tự giống như là một cái bẫy vậy.

Cái bẫy này cũng cao quá rồi, Sầm Nhiễm có trốn thoát được 50 bước nhưng rồi lại phải đi vòng vèo thêm 100 bước.

Sầm Nhiễm nhìn quyển vở bài tập của Lạc Thời Tự, cuối cùng trực tiếp dán lên đó một tờ giấy, cái này nếu không có tờ giấy thì còn tốt, nếu đưa cho thầy Lương xem vở của Lạc Thời Tự khẳng định thầy sẽ trực tiếp bỏ qua.

Nhưng trên tờ giấy không viết cách giải, thay vào đó là một câu: “Bảo bối, chào buổi sáng.”

Cậu chắc chắn rằng thầy khẳng định sẽ xem, hơn nữa chắc chắn thầy sẽ để ý.




Comentarios


Image about cute in Pets by Yam🥀 on We Heart It_edited.jpg
bottom of page